Thiền không là tập trung. Thiền là sự thảnh thơi trong chính bản thân mình.
Bạn càng thảnh thơi, bạn càng cảm thấy mình cởi mở, mong manh hơn.
Càng thảnh thơi, bạn càng ít cứng nhắc, trở nên càng linh hoạt và sự tồn tại bắt đầu thấm vào bạn.
Thảnh thơi là cho phép bản thân mình rơi vào trạng thái không làm gì.
Nhắm mắt và lắng nghe mọi thứ đang xảy ra xung quanh. Chấp nhận, thảnh thơi - thế thì bạn sẽ cảm thấy năng lượng mênh mông đang dâng lên trong mình. Năng lượng đó được cảm thấy trước hết như việc làm hơi thở sâu hơn. Thông thường hơi thở của bạn rất nông, và đôi khi nếu bạn cố gắng để hít thở sâu, bạn bắt đầu thực hiện pranayam, bạn bắt đầu bó buộc điều gì đó, bạn nỗ lực hơn. Thực ra nỗ lực đó là không cần thiết. Đơn giản chấp nhận cuộc sống, thảnh thơi, và bỗng nhiên bạn sẽ thấy rằng hơi thở của bạn đi sâu hơn bao giờ hết.
Thảnh thơi hơn và hơi thở sẽ đi vào sâu trong bạn. Hơi thở trở thành chậm rãi, có nhịp điệu, và bạn tận hưởng điều đó, nó đem lại vui sướng mênh mông cho bạn. Hơi thở trở thành cây cầu nối giữa bạn và cái toàn thể.
Quan sát trong sự thảnh thơi và thả lỏng. Đây là điều Phật gọi là Vipassana, quan sát hơi thở, nhận biết về hơi thở, hay Satipattana, việc nhớ, duy trì tỉnh táo về năng lượng sống đang chuyển trong hơi thở.
Đừng cố gắng thở sâu, đừng cố gắng hít vào hay thở ra - đừng làm điều gì cả. Bạn đơn giản thảnh thơi và để cho việc thở được tự nhiên, tiếp diễn theo cách của nó, tới theo ý nó, và nhiều điều sẽ trở thành sẵn có cho bạn.
Hơi thở - một phần được nối với bạn, phần kia được nối với sự tồn tại. Bạn có thể làm nó như một sự tự nguyện. Nếu bạn muốn hít vào sâu, bạn có thể hít vào sâu, nếu bạn muốn thở ra sâu, bạn có thể thở ra sâu. Bạn có thể làm điều gì đó về nó, phần này được nối với bạn. Nhưng nếu bạn không muốn làm gì cả, thế nữa nó vẫn tiếp tục. Chẳng cần bạn làm gì cả mà nó vẫn cứ tiếp tục.
Phần kia được nối với bản thân sự tồn tại. Bạn có thể nghĩ về nó như bạn đang làm nó, bạn đang thở nó, hay bạn có thể nghĩ ngay theo cách ngược lại rằng - nó đang thở qua bạn. Không phải là bạn đang thở, mà là sự tồn tại đang thở qua bạn.
Nếu bạn thảnh thơi, chấp nhận mọi điều, thảnh thơi trong bản thân mình, dần dần, bỗng nhiên bạn trở nên nhận biết rằng bạn không thực hiện việc thở : chúng tới và đi theo cách riêng của chúng, duyên dáng nhịp nhàng làm sao
Sự tồn tại đang thở qua bạn. Nó đi vào trong bạn, đi ra khỏi bạn. Mỗi khoảnh khắc nó lại làm tươi trẻ bạn, mỗi khoảnh khắc nó lại làm bạn sống động thêm nữa. Bỗng nhiên bạn thấy việc thở như đang xảy ra...
Và đây là cách thiền nên trưởng thành.
Điều này bạn có thể làm ở bất kì đâu, cả ở bãi chợ nữa, bởi vì cái ồn ào đó cũng thiêng liêng. Nếu bạn lắng nghe một cách im lặng, ngay cả ở bãi chợ bạn cũng sẽ thấy hài hoà nào đó trong tiếng ồn ào. Nó không còn là xao lãng. Bạn có thể thấy nhiều điều trong nó nếu bạn im lặng, sóng năng lượng vô biên di chuyển mọi nơi xung quanh. Một khi bạn chấp nhận, dù bạn đi đâu, bạn cũng sẽ cảm thấy luôn luôn sùng kính. Lời nói không quan trọng, nhưng bạn sẽ cảm thấy cái gì đó cực kì lớn lao, bạn sẽ cảm thấy cái gì đó linh thiêng, cái gì đó chói sáng, bí ẩn.
Phép màu thường xuyên xảy ra mọi nơi xung quanh bạn sống nhưng bạn cứ bỏ lỡ nó. Một khi thiền lắng đọng trong bạn và bạn rơi vào trong cùng nhịp với sự tồn tại, từ bi là hệ quả. Bỗng nhiên bạn cảm thấy mình đang trong tình yêu với cái toàn thể và người khác không còn là người khác nữa.
Và cây không còn chỉ là ‘cây ở kia’ nữa, bằng cách nào đó nó có liên hệ với bạn. Mọi thứ trở thành có liên hệ lẫn nhau. Bạn chạm vào một nhành cỏ và bạn đã chạm được vào tất cả các vì sao - bởi vì mọi thứ đều có quan hệ, điều đó không thể là khác được.
-- Trích đoạn - Osho --
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét